Chủ Nhật, 14 tháng 11, 2010

Ông già mình @phọt phẹt

Mình có kế hoạch xây lại mộ cụ và ông nội cách đây 3 năm. Thế mà năm nay mới thực hiện được. Lý do thật đơn giản: muốn xây mộ cụ thì phải thảo luận, họp bàn, xin phép các ông, các bà, các chú họ. Lần trước họp thông qua các chú cả rồi, đến phần kết luận thì bà họ, người duy nhất ở bậc ông bà còn sống, chống gậy đến réo từ đầu ngõ: “Giời cao đất dày ơi, đang yên ổn lại đào bới động mồ động mả là thế nào”. Kế hoạch coi như hỏng vì dù sao, bà cũng là con dâu của cụ nội mình.


Không xây mộ cụ nữa thì cũng thôi xây mộ ông nội. Ai lại xây cho con mà bỏ hoang mộ bố? Mặc dù, nếu xây mộ ông nội thì thủ tục bớt rườm rà hơn nhiều. Chỉ phải hỏi ý kiến các chú ruột. Mà các chú, thì mình e hèm là đứng im đợi lệnh cháu trưởng.


Tết vừa rồi, dẫn các con đi thắp hương tổ tông. Ở giữa là mộ tổ uy nghi, xung quanh chi chít chẳng biết mộ ai với ai. mÌNH đành ậm ừ chỉ qua loa cho các cháu và quyết tâm xây lại để năm sau các cháu biết ai là cụ là kỵ chúng nó.


Kế hoạch được triển khai từ mồng ba Tết. Bà con dâu cụ nội mình năm nay yếu nên không tham chính. Ba cuộc họp lớn, năm cuộc họp nhỏ có rượu thịt đàng hoàng và mất một tuần thợ hồ xây, cất, ốp, trát tay ngai đầu rồng. Đến hôm nay bố mình khập khễnh, tay xoa xoa, khom lưng báo cáo công việc với họ mạc: “Thưa các ông, các bà, các bác, các chú. Sau một tuần khẩn trương thi công các hạng mục như thiết kế đã được họ duyệt, tức là trang trọng uy nghi mà không lòe loẹt kệch cỡm. Hôm nay chúng cháu kết thúc công việc, có bữa cơm mời họ...” Một giọng cắt ngang: “Mộ cụ thấp hơn mộ tổ chứ?” Bố tôi nhũn nhặn: “Dạ thấp hơn”. Gian bên cạnh lại vọng sang: “Thế mộ ông? Thấp hơn mộ cụ chứ?” Đến lượt tôi nhún mình: “Dạ thấp hơn”. Ba bốn năm sáu giọng đồng thanh: “Được!”


Bố mình lại tiếp: “Vì là xây mộ cụ, mặc dù kinh phí cháu nó chịu, nhưng các bác, các cô, các chú có ai đóng góp bố con cháu xin nhận gọi là có lòng thành”. Ông chú họ đỏ gay mặt bảo: “Bác nói thế không được”. Bố mình thỗn mặt ra không biết mình thất thố cái gì. Ông chú tiếp: “Đóng góp...là ba sáu mười tám...bổ đầu đinh ra mà chia đều. Còn đây là bọn em có nén nhang, tùy tâm, bác ạ”. Bố mình nghẹn giọng, đường đường là giảng viên trường làng, bài phát biểu được cân đong từng chữ, suốt đêm qua ngồi tập đọc cho khỏi vấp. Nào ngờ vẫn bị ông chú vai u thịt bắp mồ hôi dầu sửa lưng. Mình vội đỡ lời: “Phải, chú dạy phải ạ”. Ông chú họ giãn nở cơ mặt, nâng chén rượu tợp một ngụm rồi khà khoái trá.


Thế là oánh chén vui vẻ.


Đang và miếng cơm, lại một ông chú lên tiếng: “Em thì là đằng ngoại, có chết cũng không được vào khu ấy. Nhưng em nói thật, các bác để phí quá. Khu ấy em tính còn đặt được tám ngôi nữa. Các bác không dấn thêm ít tiền xây tường bao đứa khác nó nhảy vào thì phí lắm.” Bố mình nhìn mình dò hỏi. Mình nghĩ đến chuyện âm phần của anh bạn, gật đầu đánh rụp một cái rồi bảo: “Vâng, lại nhờ các chú, hết mấy nghìn gạch để tí cháu gọi luôn”. Một chú bảo: “Vài ngàn chứ mấy, mới độ tấn xi là cùng”. Mình bảo: “Vâng, không thành vấn đề. À, mà cho cháu chỗ đầu hồi thoang thoáng rộng rộng nhé. Cháu là cháu cứ thích nhà rộng”.


Yên lặng như trưa hè tháng bảy. Không nghe thấy tiếng húp canh, không còn tiếng khà rượu. Mọi người như hóa đá.


Mình bối rối, biết mình lỡ lời. Ai lại mới băm mấy tuổi đã lo nghĩ chuyện hậu sự nên các chú ngạc nhiên là phải.


Bố mình lều phều: “Không đến lượt anh đâu...không đến lượt...trước anh còn nhiều người trong họ lắm, mà chỗ ấy chỉ còn tám ngôi thôi”.


Thì ra là thế! Mình lại bảo: “Không thành vấn đề”. Tiếng húp canh lại xoàn xoạt, một chú họ bảo: “Phải, mày còn trẻ, thiếu gì chỗ. Nhớ tí nữa gọi gạch nhé”.


* * *


Tôi về đến Hà nội, trời vào hạ oi bức vô cùng. Lấy điện thoại nhắn tin cho một người bạn gái: “Cà phê đi em”. Tin trả lời: “Anh đã chết cách đây ba năm”. Tôi hỏi lại: “Mộ ở đâu?”. Tin trả lời: “Trong em”. Tôi nhắn: “Tốt, xây kỹ nhé, trong quan ngoài quách. Nhớ đặt chỗ có long mạch”.

Trích từ : http://vn.360plus.yahoo.com/thuoc115com/article?mid=57

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét